giới của người mẹ và bước vào thế giói của người cha. Qua người cha, trẻ sẽ học được về cơ thể của đàn ông, cảm nhận được tinh thần của nam giói, học được cách dùng phương Không chỉ khi bé còn sống, người mẹ ấy đã cả khi bé ra đi trong đau đớn, hoảng loạn. Tại tòa, luật sư Lê Hồng Hiển, người bảo vệ quyền lợi của bé Đ.N.A cũng trình bày về việc, đến ngày 17/1, khi con gái bé bỏng được đưa vào viện cấp cứu với 10 chiếc đinh trong đầu, chị L. vẫn nhắn tin cho Huyên Cha cho biết mới ở Campuchia về. À, thì ra lúc mình gọi Cha ở ngoài nước làm sao trả lời được.-Thưa Cha, Cha đừng xưng con với con tội chết.-Chú là hàng Cha, hàng Chú con nhỏ tuổi phải xưng con mới phải phép. Vay Tiền Nhanh Ggads. Phần 1 Website chuyển qua tên miền mới là các bạn muốn gửi truyện cứ gửi qua email [email protected] nhé!Scandal tại Trường Xuân Mai làm cả nước sửng sốt trong suốt một tháng. Ngành báo chí cũng bận rộn biết bao nhiêu giấy mực. Các nhà tâm lý học nổi tiếng nhăn mày, bóp trán phân tích. Và đặc biệt là các bậc phụ huynh đứng ngồi không yên lo to lớn là thế. Nhưng một trong những nhân vật chính lại đang bị bỏ quên. Trong một góc tối của gian phòng giam ẩm mốc dơ bẩn, một tấm lưng gầy còm cong vòng co ro, thỉnh thoảng lại ho lên sù sụ. Ông Lâm đã ngót ngét 57 tuổi, cái tuổi mà con thưa cháu gửi của người ta. Còn ông, đơn thân lẻ bóng đã hơn 10 năm, từ cái ngày mà vợ con ông dứt khoát bỏ đi, để lại ông và sự túng quẫn tột được nhận vào làm bảo vệ tại Trường Trung học Xuân Mai. Sáng sáng quét sân, mở lớp học, chiều tối lại nhường ấy công việc đảo ngược lại. Mỗi đêm, ông quay lại với thế giới riêng nhỏ bé của mình. Một gian phòng gỗ xiêu vẹo sau góc sân trường. Mỗi đêm như một, thân thể gầy gò của ông co rút trên chiếc giường gỗ ọp ẹp, mong giấc ngủ nhanh đến và vĩnh viễn không tỉnh chuyện cứ tưởng như thế cho đến hết đời, nếu không có chuyện xảy ra đêm là một đêm khó ngủ. Mưa gió rít gào qua ô cửa sổ. Mưa lớn như trút nước làm mái tôn oằn xuống cót két than khóc. Ông Lâm trùm chăn kín qua đầu, cố ru giấc ngủ. Nhưng lòng ông cảm thấy nôn nao bất an lạ kì. Ông chợt nhớ đến chuồng con Vàng và bầy chó con không đủ che chắn. Ông Lâm hối hả bật dậy, khoát tạm chiếc áo mưa, lao ra như ông nghĩ, mẹ con con Vàng ướt sũng, run rẩy thật tội nghiệp. Ông Lâm kéo tấm tôn cũ chắn ngang cửa chuồng, thay tấm giẻ ướt sũng nước trong chuồng, thật chắc chắn. Chợt ông thấy một bóng trắng đang nép người tại mái hiên buồng bảo vệ trước cổng trường. Ma sao? Với tuổi ông Lâm đã sớm chẳng thèm nghĩ đến chuyện vớ vẩn đó. Nếu trên đời quả thật có ma, thì ông cũng chẳng quan tâm.– Ai đấy? – Ông dụi nước mưa trên mặt, bước đến.– Chú… Chú Lâm… Con nè… con Vi, 11A7 nè chú… – Giọng một đứa con gái yếu ớt, run rẩy vang lên.– Con Vi… Vi…Ông Lâm lẩm bẩm cố nhớ, chân tiếp tục bước, đến khi nhìn rõ gương mặt trắng nhợt ướt đẫm của con bé ông mới nhớ ra. Con Vi, một trong những đưa học giỏi nhất Khối 11, cũng thuộc dạng xinh xắn nhất. Không hiểu sao, nó lại ở đây, co ro run rẩy trong chiếc áo dài trắng ướt sũng nước.– Con nhỏ này… Mày làm gì ở đây? Mưa gió… Khuya khoắt thế này hả?– Chú cho con vào với… Con ướt hết rồi… – Con bé run rẩy, đôi môi run lên nài nỉ.– Mày… Ừ… Vào đây… Ông Lâm mở cổng. Con bé không kịp nói gì, vứt xe đạp chỏng chơ trên sân. Nó kéo vạt áo mưa sau của ông, trùm lên đầu. Cơ thể nó lạnh lẽo, chạm nhẹ làm ông rùng mình. Ông Lâm chậm chậm bước đi, cho nó bám theo phía sau. Đến hành lang lớp học, ông dừng lại.– Mày đọc số điện thoại ba mẹ… Chú gọi tới đón cho…– Không… Con tự về được… Con không muốn họ đón… Hết mưa là con về…– Mày biết giờ này là mấy giờ đêm không? Còn đòi về một mình… còn bộ dạng như vậy…Ánh mắt ông Lâm chợt dừng lại trên người con bé. Lớp vải áo dài trắng sũng nước dính sát vào thịt da. Ngực nó phập phồng, căng tràn sức sống. Cổ áo dài bung cúc gài. Chiếc cổ trắng ngần không ngấn. Gương mặt con bé thất thần nhìn ra ngoài mưa, mặc giọt nước chảy dài qua khoé môi đỏ hồng hé mở. Ông chợt thấy xấu hổ vì ánh mắt của mình.– Mày phải đi về thôi… Phải có người đón… – Ông quả quyết bước đến Phòng Giám thị, nơi có điện thoại bàn.– Không… Chú… Chú đừng đuổi con về… hết mưa con tự về được mà… – Con Vi chợt nghẹn ngào.– Chú có gọi họ cũng không đi rước con đâu… Họ đâu cần con nữa… Hu hu… – Nó ngồi bệt xuống sàn, bưng mặt nức nở.– Này… Này… Có việc gì? Tại sao khóc? – Ông Lâm lúng túng, ông ngồi xuống bên nó, nhưng chẳng biết làm Lâm chậm chậm vỗ vỗ đầu nó. Đó là hành động an ủi duy nhất ông có thể nghĩ đến, như ông vẫn hay xoa đầu con Vàng.– Chú… Hu hu… – Con bé khóc lớn hơn, khóc như bị dồn nén từ rất lao vào lòng ông, cả người run rẩy. Hơn ai hết, ông biết mình đang là điểm tựa tâm lý cho nó. Nhưng… con gái, dù sao cũng đã lớn, lại không phải ruột thịt, rưng rức trong lòng ông… Có gì đó rất không ổn. Ngực ông cảm nhận một sự mềm mại êm dịu từ rất rất lâu, ngỡ như đã quên mất. Tay nó chống dưới sàn lại vô tình cọ vào khối u lủng lẳng dưới quần ông. Ông Lâm không biết làm gì… ông cũng chẳng dám mong gì hơn. Có lẽ giây phút này được kéo dài mãi mãi đã làm ông mãn nguyện.– Ba mẹ con làm sao? Sao lại không cần con chứ? – Giọng ông chợt nhẹ nhàng hơn nhiều.– Họ… Họ ly dị rồi… Mỗi người đều có người khác… Hu hu… Con như của thừa… Chẳng ai muốn nhận con để làm kỳ đà cản mũi…– Sao lại thế… Không phải vậy đâu…– Con… nói… hát xì… – Con bé nhảy mũi, cả người run nhìn qua vai con bé. Vạt áo dài mở rộng một bên, màu da thịt của bờ mông căng tròn cong vòng nảy nở. Ông thấy cơ thể mình nhộn nhạo lạ kì.– Haizz… Con cảm lạnh rồi… cũng phải có người rước con thôi… mưa tới bao giờ mới dứt đây… – Ông thấy hơi thở mình dồn dập gấp gáp, ánh mắt không thể rời khỏi bờ mông của con bé.– Không… Con không muốn về… Con gọi con Hạnh… Con gọi con Hương… Không đứa nào nghe máy… hu hu… Không ai cần con nữa hết…– Thôi bây giờ thế này… Con vào phòng chú… hong quần áo cho khô đi… Chờ hết mưa rồi về…Ông Lâm thấy tim mình đập nhanh, thật nhanh. Cảm giác hồi hộp như lần đầu rủ con gái đi chơi, thời niên thiếu. Sẽ không có gì xảy ra… Nó còn nhỏ hơn tuổi con mình. Bất cứ người nào cũng sẽ hành động như ông vào hoàn cảnh này. Không ai để một con bé ướt nhẹp ngồi đó đến đổ bệnh, có thể còn viêm phổi. Ông luôn tự nhẩm như vậy suốt quãng đường ra sau trường. Nhưng bước chân bì bõm, bàn tay lạnh buốt của con bé níu chặt áo ông, lại làm ông chờ mong. Chờ mong gì đó…Cánh cửa phòng xiêu vẹo khép lại. Ông Lâm túm lấy cái chăn vải nhàu bẩn phủ qua sợi dây kẽm góc phòng, nơi ông thường dùng phơi quần áo.– Con qua đó thay đồ ra…Con bé líu ríu vén màn chui vào trong. Tiếng xột xoạt vang lên trong tai ông Lâm rõ mồn một, còn rõ hơn cả tiếng mưa gió thét gào bên ngoài. Từng mảnh vải trắng sũng nước vắt lên sào. Ông Lâm bước đến, tay đưa lên toan nhận lấy. Chợt thêm hai mảnh vải trắng nữa đưa lên, làm tim ông thắt lại. Hai mảnh đồ lót trắng tinh mỏng manh làm ông ngẩn ngơ thất thần.– Chú hong dùm con… Con…Con bé lí nhí chợt ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của ông Lâm. Ông đang đứng sát bức màn, mặt nhô lên khá nhiều. Bức màn không che được bờ vai trắng hồng của con bé trước ánh mắt nóng bổng của ông.– Ahh…Con bé la khẽ. Mặt đỏ bừng, con rụt người xuống. Ông Lâm sực tỉnh, mặt nóng lên vì xấu hổ.– Ah… Chờ chú chút nhé… Cũng nhanh thôi…Ông Lâm vụt ôm lấy đống quần áo, chạy ra giường. Ông vắt thật mạnh. Hai bàn tay ông run rẩy cầm hai mảnh đồ lót. Thật nhỏ, thật xinh. Vô thức, ông đưa lên mũi ngửi. Một mùi hương con gái trinh nguyên thoang thoảng vương vấn trong mũi làm ông lặng người đi.– Chú…Con bé mặt đỏ gay gắt, quay mặt qua chỗ khác, nhưng hành động của ông Lâm nó đã thấy rõ. Nó cũng chẳng biết việc đó là gì, nhưng có gì đó rất kì cục, làm nó ngượng chín cả người. Nó trùm chiếc chăn qua vai, kéo lên thật cao, phô bày gần hết cặp đùi thon dài bóng loáng.– Hả? Ah… Ờ… Chú phơi lên đây… Dùng cái đèn này… Nóng lắm… Chút là khô thôi…Ông Lâm vừa trải quần áo lên sào, kéo cái bóng đèn tròn mắc vào vách sát bên. Căn phòng chợt tối đi thấy rõ. Ánh sáng mập mờ soi qua hai lớp vải áo dài, hằn cả hình ảnh dây áo lót lên vách gỗ đối diện. Căn phòng thật im ắng, tiếng mưa mờ nhạt như từ rất xa, chỉ còn hai hơi thở ngượng ngùng ấp úng.– Con ăn tối chưa? Mà… Chú chỉ có mì gói thôi… – Ông Lâm lên tiếng trước.– Dạ chưa… Con đói lắm…Ông Lâm đun nước nấu mì, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của con bé. Nó ngồi ngay trên giường ông, nhìn xung quanh tò mò. Dưới ánh đèn vàng leo lét. Đôi mắt nó sáng long lanh, hàng mi dài cong vút, đôi môi đỏ mọng hờ hững như cố tình khoe những chiếc răng sáng bóng như ngọc. Bên dưới chiếc chăn trùm kín là một cặp đùi non mơn mởn thẳng dài khép hờ mời mọc. Ông tự hỏi phía trên nữa là gì? Hỏi như thể ông chưa từng biết qua cơ thể phụ nữ bao giờ…– Cẩn thận… Nóng đấy…Ông Lâm nhìn con bé cúi gập người trên giường hít hà bên tô mì nghi ngút khói. Chiếc chăn kéo xệch sang một bên, một bên vai và nửa bầu ngực căng tròn đang phơi bày trước mắt ông. Chợt con bé bưng cái tô lên húp xì xụp, cánh tay buông lỏng. Mép chăn rơi xuống. Ông Lâm chết sững người. Ngay trước mắt ông trọn vẹn hai bầu vú căng tròn, mơn mởn, hai chiếc nhụy đỏ hồng chúm chím xinh xắn. Ông thấy cổ họng mình khô khốc, hạ thể lạnh lẽo bao năm chợt nóng bùng lên.– Ahh…Con bé vừa phát hiện trước ngực mát lạnh, liền hoảng hốt la lên, vung tay, tô mì tung toé khắp trên giường.– Con… Con xin lỗi…Nó mếu máo, tay giữ mép chăn, tay lau lau chiếc chiếu bị vấy bẩn. Chợt bàn tay thô ráp, nóng hổi của ông Lâm nắm lấy tay nó.– Vi… Con đẹp lắm… – Ông siết chặt, như muốn bàn tay nhỏ xíu của nó tan chảy.– Con… – Vi hơi bất ngờ, nhìn lên.– Chú… Chú tội nghiệp lắm Vi ơi… – Khóe mắt ông Lâm long lanh ngấn nước. – Con… thương chú… con cho chú…– Con… – Nó có vẻ hơi ngờ ngợ hiểu ra lời ông Lâm nói.– Chú biết… Chú biết mà… Nhưng con… con cho chú… nhìn… nhìn chút thôi… – Tay ông run rẩy, gỡ tay giữ ngang ngực của Vi. – Chỉ một chút thôi…– Ơ… Chú… không được… – Tay con bé cố níu giữ lấy mép chăn đang tuột ra khỏi người.– Con thương chú… Con cho chú nhìn chút thôi… Con đẹp lắm Vi ơi…Con Vi cúi gằm mặt, má nó đỏ lựng đến mang tai. Chiếc chăn đang chậm rãi tuột ra khỏi người nó. Ông Lâm thấy tim mình đập nhanh như muốn nổ tung ra khỏi lồng ngực. Tay ông run run siết chặt tay con bé, kéo nó đứng dậy. Con bé run rẩy khép chặt hai chân, bàn tay nhỏ bé vặn vẹo không biết bỏ vào phòng nín lặng, chỉ còn hơi thở của hai người. Một cơ thể con gái trinh nguyên căng tràn nhựa sống run rẩy trước ánh mắt nóng bỏng của ông Lâm. Mắt ông tham lam cắn nuốt lấy hình ảnh lõa lồ của con Vi, tham lam như không muốn bỏ qua một chi tiết nào. Làn da trắng muốt này, hai bầu vú căng tràn nhựa sống, chiếc bụng thon gọn, cái rốn bé xinh, cặp đùi thon dài tròn lẳng và cả vùng tam giác đỏ hồng phơn phớt vài sợi lông tơ. Bàn tay ông run rẩy đưa lên. Ngón tay thô ráp của ông chạm nhẹ lên cơ thể con bé. Nó co rúm lại, thở hổn hển.– Đừng… Chú… Chú nói…Nó đang ú ớ phản đối, chợt cả cơ thể bị ôm gọn trong cánh tay ông Lâm. Bàn tay ông tham lam bóp nghiến lấy cặp mông mềm mại, mát rượi của nó, ghì chặt.– Ơ… Chú… Đừng… – Con bé rít miệng lởm chởm râu của ông Lâm áp lên ngực con bé, mũi ông hít hà thõa mãn. Cảm giác mềm mại như thấm vào từng lỗ chân lông trên mặt ông.– Chú… Con sợ… Chú đừng…– Không sao… Con thương chú… Chiều chú chút nữa thôi…Ông há miệng, lưỡi ông đưa ra, liếm nhẹ lên đầu vú con bé. Cơ thể nó chợt run lên. Đầu lưỡi ông nhẹ nhàng vờn quanh chiếc núm, rồi há môi ngậm choàng lấy nó.– Ôi… Con… chú…Bờ môi khô khốc của ông mút chặt bên núm vú con Vi, đầu lưỡi đánh ngang dọc thật nhanh. Cơ thể con bé con rút lại, tay nó bấu chặt lấy vai ông. Nước miếng ông ứa ra đầy cả khoang miệng. Tay ông bóp nghiến lấy bầu vú nó cho vung lên, mút chùn chụt như một kẻ sắp chết khát. Bất chợt, ông đổi bên. Bầu vú bên kia đã săn cứng lại, hòa nhịp cùng cảm xúc của con bé. Ngực nó hơi ưỡn ra, hai bàn tay bấu véo vào cổ ông đau rát.– Ưm… Ôi… Chú… – Con bé rít lên thật dài, thật yếu không trả lời nó. Ông đang bận bịu bú nút hai bầu vú non tơ tròn trịa của con bé. Chưa bao giờ ông thấy có thứ gì ngon và tuyệt vời như thế. Ngay cả vợ ông thời con gái. Trong ký ức ông, bà ta xuất thân từ gia đình nông dân, không thể có được sự mềm mại thơm ngon như vậy được. Ông chợt dừng lại, hai mắt mở to nhìn hai bầu vú đỏ bừng của Vi méo mó dưới bàn tay thô ráp của mình. Hơi thở dồn dập của con bé thơm ngát phà vào mặt ông. Nó cúi gằm mặt, mắt nhắm nghiền, cơ thể run nhè nhẹ theo nhịp tay ông Lâm bóp nắn ngực nó.– Chú… Chú hôn ngực con tiếp nhé… – Ông nuốt nước miếng hỏi bé khẽ gật đầu, rồi chợt lắc đầu, miệng nó lí nhí– Con… Con không biết…Con gái nói không được là bật đèn xanh, còn nói không biết là không cần đèn, muốn đi thế nào cũng được. Ông Lâm kéo con bé sát vào người mình, hai chân ông chen vào giữa đùi nó, tách ra. Con Vi hoảng hốt che vùng mu đỏ hồng, ướt đẫm nước nhờn của mình đang phơi bày trước mắt ông.– Không sao… Phản ứng tự nhiên của con người mà…Ông kéo nhẹ tay nó ra, đè nó ngồi vào lòng ông. Cơ thể nó chợt giật bắn lên khi chạm vào thứ cứng ngắt nóng hổi đội lên trong quần ông. Ông hít hà hương thơm trên tóc nó. Tay ông vòng ra trước bóp nghiến mông nó, kéo vào.– Ưm… Chú ơi… Con sợ…– Ừ… Đừng sợ… Chú còn mặc quần mà… Chú không làm hại con đâu… Chỉ chút nữa thôi…Dương vật ông Lâm cứng ngắt, độn lên khỏi lớp vải quần cộc mỏng tanh, miết dọc âm hộ ướt đẫm mềm mại của con bé. Hai tay nó vít chặt lấy cổ ông, cơ thể nhấp nhỏm, hổn hển. Hạ thể hai người dính chặt vào nhau, chỉ còn một lớp vải ngăn cách. Từ ngượng ngùng, sợ sệt đến nhịp nhàng, phối hợp. Cảm giác sung sướng đầu đời đã làm con bé thích thú.– Ưm… Ưm…Ông đẩy người nó ưỡn ra sau. Miệng ông bú mút hai bầu vú nảy tưng tưng. Hai bàn tay ông bóp nghiến cặp mông con bé, ghì chặt. Để âm hộ nhoè nhoẹt của nó cọ sát lên khối u dưới quần ông. Hơn ai hết, ông muốn cởi phăng cái quần và nhét dương vật mình vào âm hộ con bé. Nhưng ông không dám. Cái quần là bảo hiểm duy nhất còn lại khi lý trí ông đang mê muội bé đã mềm nhũn, hai tay buông lỏng, miệng rên rỉ thật khẽ. Cơ thể nó méo mó trong tay ông Lâm, âm hộ nó ướt đẫm cả chiếc quần cộc của ông. Ông ôm ghì lấy nó, hai chân ông giang rộng để dương vật ép cứng lên âm hộ nó. Chợt ông run lên, từng đợt tinh nóng hổi tuôn trào trong quần ông. Miệng ông hổn hển, mặt ông chà sát trên hai bầu vú nó. Cảm giác này quá tuyệt vời, tưởng chừng đã lãng quên bao nhiêu giây phút sung sướng là cảm giác xấu hổ khôn cùng. Ông Lâm lúng túng không dám nhìn mặt con bé. Con Vi lại càng ngượng ngùng hơn, nó chỉ biết cúi gằm mặt, thay quần áo thật nhanh, chạy biến ra ngoài. Ông Lâm thất thần một chút, rồi chỉ kịp thay quần, đuổi theo con bé. Khuya thế này, ông không thể để nó về một chiếc xe đạp kẽo kẹt chầm chậm chạy dọc con phố vắng tanh. Không một lời nói, không một ánh mắt trao đổi. Mãi đến gần nhà, con Vi mới lí nhí nói nhỏ– Con về… Chú về trường đi…– Vi… Con… Con… – Ông siết chặt ghi đông xe, miệng lúng túng.– Con… biết mà… Chuyện này… sẽ không nói cho ai biết hết…Con bé bỏ lại một câu. Để ông Lâm thất thần nhìn theo bóng lưng nó khuất sau con hẻm nhỏ. Phần 29 Hiền Mai xách theo một túi đồ, thẫn thờ bước lên xe taxi. Cả chiều nay, ông Phương không ở nhà, rồi lại nhắn cô tự đi đến địa chỉ nhà lão béo đó. Hiền Mai không hiểu Athletic là chất gì mà đặt tên như môn thể thao điền kinh. Loại hoá chất quý hiếm như thế nào để ông Phương sẵn sàng đánh đổi nửa triệu đô la và thân xác của chính cô. Số tiền nửa triệu đô đối với chồng cô chẳng đáng là bao, vậy thì thân xác này như món quà tặng kèm càng không đáng giá. Hiền Mai đã suy nghĩ rất kỹ, cô không muốn làm món đồ chơi trao đổi cho ông Phương nữa. Cứ nghĩ đến khuôn mặt đầy mỡ của lão béo đó là cô muốn buồn nôn. Cô sẽ về nhà riêng của mình, tìm luật sư chuẩn bị đệ đơn ly dị. Mãi suy nghĩ, Hiền Mai chẳng buồn để ý gã tài xế mặt rổ chằn chịt cứ cho xe chạy đi, không hề hỏi nơi cô đến theo thông lệ. – Chào cô Hiền Mai… Đột nhiên một giọng con gái thánh thót vang lên trong xe. Hiền Mai giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặp ánh mắt trong veo của gã tài xế ngồi phía trước đang nhìn mình qua gương chiếu hậu. – Xin cô đừng ngạc nhiên… Vì tình thế bắt buộc nên tôi mới phải cải trang như thế này… Hiền Mai há hốc không tin nổi vào tai và mắt mình. Một chất giọng thánh thót như một đứa con gái mới lớn lại phát ra từ miệng một gã đàn ông mặt rổ chằn chịt. “732… tổng đài gọi 732… Vui lòng báo cáo hành trình…” – Điện đàm trong xe chợt kêu lên. Gã dửng dưng bốc lên, đằng hắng một cái, rồi bấm nút trả lời – 732… đang chở khách về Khu Biệt thự Green River – Q. 7… Báo cáo muộn… Xin lỗi Tổng đài… – Ahh… Không… Tôi không muốn đi nơi đó… – Hiền Mai bưng miệng, ánh mắt hoảng loạn nhìn xuống tay nắm cửa như muốn nhảy ra khỏi xe. Hắn vừa trả lời tổng đài bằng giọng khàn khàn khô khốc của đàn ông chính hiệu. Không những vậy còn biết rõ địa chỉ của lão béo, dù đó là nơi cô không bao giờ muốn đến. Mặt cô tái mét như gặp ma giữa ban ngày. Chiếc xe chợt đỗ lại bên đường. Hiền Mai luống cuống vừa mở cửa xe, thì một bóng người chặn lại. Hắn đẩy ngược cô vào trong, chui vào băng sau, đóng sập cửa lại. Cô hoảng hốt toan hét lên, thì kẻ đó cởi bỏ mũ và mắt kính. Hiền Mai chợt nhận ra một khuôn mặt quen thuộc. – Anh Thiên… – Hiền Mai mừng rỡ rối rít như gặp vị cứu tinh. – Mai sợ chết mất… Có chuyện gì xảy ra vậy… Thằng Thiên vui vẻ choàng tay qua đôi vai tròn lẳng run rẩy của Hiền Mai, hai chân gác lên ghế trước. – Ha ha… Không sao… Có anh ở đây… Không ai ăn hiếp Mai nữa ah… – Nó hùa theo bàn tay Hiền Mai, vuốt vuốt bộ ngực sữa phập phồng. – Hừ… – Gã taxi chợt ra vẻ không vui. – Chạy đi… nhìn cái gì? Thằng Thiên láu cá, đá chân lên nệm ghế. Chiếc taxi gầm lên giận dữ, lao vút ra đường. – Sao anh phải ngụy trang như vậy? Còn hắn ta… Hắn ta là nam hay nữ? – Hiền Mai phát hiện tay hắn đang mân nhẹ ngực mình, đỏ mặt, gạt xuống. – Hắn là con gái chính hiệu ah… Không những là con gái, mà còn rất… rất xinh đẹp ah… – Thằng Thiên nháy nháy qua kính chiếu hậu. – Hứ… – Phương Trinh đang lái xe lại phản ứng, nhưng lần này có vẻ khá hài lòng. – Còn chuyện của hai cha con anh… Ngay ngày mai em đọc báo sẽ biết thôi… – Giọng thằng Thiên chợt trầm xuống. – Nhưng anh muốn em biết rằng… Dù có báo chí có nói gì… toàn bộ đều là giả… không có một điểm sự thật… – Chuyện dụ giỗ, quyến rũ nữ sinh không đúng sao? – Phương Trinh nói xen vào. – Ah… Hem… Chuyện đó… khó phân định như vậy ah… Chẳng qua là trời sinh có chút nhan sắc… – Thằng Thiên nhe răng cười. – Hi hi… Tinh tướng… – Hiền Mai che miệng cười, khuôn mặt đỏ hồng xinh đẹp như một đóa hoa xuân. – Thôi… Vào chuyện chính… – Thằng Thiên chợt nghiêm túc hẳn, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp long lanh của Hiền Mai. – Quốc gia đang cần em… Trong một gian phòng khách sạn nhỏ ấm cúng. Cánh cửa phòng tắm bật mở. Thùy Vi tủm tỉm cười bước ra, chiếc khăn tắm nhỏ bé quấn ngang hai bầu vú căng phồng, cặp đùi tròn lẳng mịn mà lộ ra gần như trọn vẹn. Đối diện với con bé là hai người thanh niên mặc quân phục đang nhấp nhỏm hồi hộp. Sơn và Tùng, hai đứa dân phòng ngày đó, nay đã gia nhập ngành cảnh sát, tuy chỉ làm nhiệm vụ lo ăn uống cho phạm nhân. Chuyện giải cứu Thùy Vi cũng hết sức tình cờ, vì thời điểm không phải giờ ăn, hai đứa không có nhiệm vụ đi vào buồng giam. Vì truy lùng hai cái nĩa ăn thất lạc có nguy cơ trở thành vũ khí trong buồng giam, hai đứa đã ngăn chặn và giải cứu con Vi kịp thời. Hai đứa còn nhớ như in chuyện xảy ra trong lớp học trường Xuân Mai chiều hôm đó. Thùy Vi đẹp như một nàng tiên nữ, mãi chơi, tò mò với thú vui xác thịt tại trần gian. Cuộc giao hoan giở lỡ ngày nào có lẽ sẽ có hồi kết hôm nay. Con Vi cắn nhẹ bờ môi, chiếc khăn tắm rơi xuống chân. Cơ thể con bé trần truồng phơi bày trước ánh mắt nóng bỏng của Sơn và Tùng. Làn da con Vi mịn màn, đỏ hồng còn lấm tấm những giọt nước long lanh. Hai đứa nó choáng ngợp, thân thể con Vi đẹp hơn trong ký ức của chúng rất nhiều. Không còn sự ngây thơ run rẩy, không còn sự non nớt vụng về, mà thay vào đó là sự hoàn thiệt tuyệt hảo về thể chất, sự thành thục căng tràn nhựa sống. Con bé bước nhẹ tới, cơ thể lõa lồ trắng nõn dâng vào vòng tay của hai đứa. Sơn Tùng ôm ghì lấy thân thể con Vi. Những bàn tay ôm siết lấy cặp mông căng tròn mát rượi. Những cái miệng há hốc say mê hôn hít hai bầu vú mềm mại, mát rượi hương xà bông. – Ưmm… Hai anh mút mạnh lên… Con Vi rít lên thật khẽ, ôm ghì hai mái tóc bù xù trước ngực. Hai bầu vú con bé ưỡn ra căng tròn săng cứng, cặp mông con bé ưỡn ẹo làm nũng với những ngón tay tò mò khám phá. Sơn Tùng cùng đứng lên, hôn lên đôi môi ướt át ư ử, hôn lên chiếc cổ trắng ngầng thon thả của con Vi. Bộ quân phục lả tả rơi xuống sàn, ba thân thể ấm áp ôm ghì lấy nhau lâng lâng tê dại. Con Vi nắm lấy hai vật to nóng đang đâm chọt quanh bụng mình, vuốt vuốt liên tục. Con bé quỳ xuống giữa Sơn và Tùng. Hai cái dương vật cong cớn tím bầm đung đưa trước mặt. Con Vi đỏ mặt, chiếc lưỡi nhỏ chậm rãi liếm dọc thân một cái, lại một cái luân phiên. Hai bàn tay nhỏ nhắn trắng muốt nâng niu, đôi môi hé mở đón dương vật Tùng vào trong miệng. – Ahh… Anh sướng quá Vi ơi… – Tùng hít hà, tay ghì nhẹ đầu con bé. Sơn háo hức nhìn bàn tay nhỏ nhắn liên tục xoa vuốt dương vật mình, lại nhìn gương mặt xinh đẹp đỏ hồng, đôi môi con bé căng ra nuốt đến sát hạ thể đầy lông của Tùng. Con Vi thật say mê hết nhả ra, lại chậm rãi nuốt vào thật sâu. Nhìn đôi môi đỏ mọng của con bé trượt trên thân dương vật Tùng, mà thằng Sơn nôn nóng. – Ôi… Trời ơi… Sướng chết mất… Tùng vừa rên lớn, con Vi liền nhả dương vật nó ra. Con bé đứng lên, mông ưỡn ra hướng về nó, phơi bày cả hai mép âm đỏ mọng ướt đẫm. Miệng con bé lại đón lấy dương vật Sơn, nuốt sâu vào. Tùng không lãng phí một giây, cầm dương vật khẽ tách cửa mình con bé, tay ghì chặt cặp mông, thúc mạnh. – Ưmmm… Tiếng rên rỉ tắt nghẽn của con Vi vang lên trong cuống họng làm dương vật Sơn cũng sướng tê dại. Nó ngồi xuống giường, tay chống ra sau, hít hà nhìn ngắm dương vật mình ra vào đều đều trong miệng con bé. Phía sau, Tùng bấu chặt cặp mông con Vi, nắc thật nhanh. Âm thanh da thịt chan chát, tiếng thở dốc vang lên khắp phòng. – Ưmmm… Ôi… em thích quá… Ôi… Con Vi vùi mặt vào hạ thể đầy lông xoăn tít của Sơn, miệng há hốc rên rỉ. Bàn tay con bé vẫn xoa vuốt đều đều dương vật căng cứng bóng nhẫy của Sơn. Hai mắt nhắm chặt, dương vật vào miệng nửa chừng lại kéo ra rên siết. Bàn tay con bé như diễn đạt cảm xúc sung sướng của mình, lúc bóp nghiến, lúc thả lỏng làm Sơn nhấp nhỏm không yên. – Lên giường đi mày… – Sơn ra hiệu. Tùng hiểu ý, kéo dương vật ra, quả thật nó cũng còn chút nữa là chịu không nổi. Con Vi thở hổn hển, cơ thể trần truồng mềm nhũn trong vòng tay của hai thằng thanh niên, dìu lên giường. Tùng nằm xuống trước. Con Vi bò lên người nó, hai bầu vú căng tròn buông thả đung đưa. Con bé mím môi, đưa tay vào giữa hai chân, cầm lấy dương vật nó, luồn vào cửa mình, ngồi xuống. – Ưmmm… Con Vi chống hai tay lên ngực Tùng, hai bầu vú nảy tưng tưng theo nhịp nhúng. Cơ eo con bé thật nhịp nhàng nhíu thả liên tục, thằng Hùng đê mê xoa nắn hai bầu vú căng tròn, se se hai chiếc núm đỏ hồng săng cứng. Sơn âm thầm quỳ gối sau lưng Thùy Vi. Tay nó miết quanh mép âm hộ căng phồng của con bé, thoa chất nhờn dọc khe mông rồi khẽ day day lỗ hậu môn đỏ hồng chúm chím. Ngón tay trơn nhẫy của Sơn khẽ tách mở chui vào. – Ư… Đừng anh… Ôi… Con Vi rên rỉ, cảm giác nhột nhạt nơi đó làm con bé vừa sợ vừa thích. Sơn chọc tay vào sâu hơn, ra vào đều đều. Sau vài giây làm quen, nó đẩy người con Vi ngã tới trước, nằm sấp lên người Tùng. Sơn nhỏm người dậy, hai chân khuỳnh rộng. Dương vật nó trơn bóng nước nhờn chậm chậm nhét vào. – Ahhh… Không được đâu… Chết mất… – Không sao đâu… Em sẽ thích lắm đấy… Tin anh đi… – Ư… Ư… Sơn kéo rộng cặp mông con Vi, hít hà nhìn đầu dương vật khó khăn chui vào hậu môn con bé. Sự bó chặt khít khao này suýt làm Sơn cướp cò. Nó cố hít sâu bình tĩnh, chậm rãi kéo ra, lại nhét vào. Con Vi há hốc tê dại với cảm giác thôn thốn, sương sướng kì lạ. Con bé gần như quên hẳn một cái dương vật khác còn đang chèn cứng âm hộ mình. Sau vài lần ra vào, hậu môn con bé quen dần với vật thể lạ, giãn nở buông lỏng dần. Sơn Tùng như cùng giao hẹn trước, trên dưới lên xuống, cùng thúc mạnh. – Ahhh… Ôi… Ôi… em… Em… Con Vi há hốc rên siết mãnh liệt. Hạ thể con bé căng cứng chật chội, hai đường cùng ra vào một nhịp như hai pít tông dộng khít vào lòng động cơ Vtwin. Cảm giác sướng khoái lạ kì như chưa bao giờ biết tới. Hai tay con bé bấu chặt trên ngực Tùng, ngực ưỡn ra, há hốc rên rỉ. Sơn bóp chặt vòng eo hì hục nén xuống, Tùng bấu vào cặp đùi hẩy ngược lên. Không còn tiếng da thịt chan chát thanh thúy, mà thay vào bằng tiếng óc ách bì bạch hổn hển của ba cơ thể lõa lồ dính chặt vào nhau. … Chiếc taxi màu xanh dương rẽ vào khu biệt thự Green River, chậm rãi đỗ lại trước căn nhà gần cuối dãy. Một gã bảo vệ bước ra mở cửa. Hắn nhìn chằm chằm Hiền Mai lay hoay rút tiền, cặp đùi thon dài mở rộng tênh hênh hướng vào người lái taxi. Gã taxi mặt rỗ chằn chịt thản nhiên thối tiền cho Hiền Mai, ánh mắt hau háu của hắn không chút giấu diếm soi mói khoảng tối giữa cặp đùi thon dài lộ ra dưới chiếc jupe ngắn của cô. Gã bảo vệ thầm tiếc hận, nuốt một ngụm nước miếng khô khan. Hiền Mai bước xuống xe, nét mặt hơi xanh. Trước mặt cô là căn biệt thự nhỏ, thậm chí nhỏ hơn nhiều so với nhà ông Phương. Từ cổng rào sơn phết quần quệnh cho đến gã bảo vệ ốm nhom hom hem đang bối rối nhìn cô, Hiền Mai biết cuộc sống của chủ nhân nơi này không quá dư dả như vẻ bề ngoài. Nếu không phải vì loại hóa chất đặc thù kia, có lẽ lão béo chẳng bao giờ trở thành đối tượng tiếp xúc của ông Phương. Nếu không phải câu chuyện ly kì của thằng Thiên thuyết phục và sự cam đoan an toàn của nó, Hiền Mai cũng chẳng bao giờ muốn đặt chân tới đây. Cô thoáng chần chừ nhìn theo chiếc xe taxi đi xa dần, lại nhìn chiếc BMW bóng loáng quen thuộc của chồng đậu ngay bên đường. Hiền Mai mím môi bước tới. – Hiền Mai… Em đến rồi… Vừa bước vào phòng khách, ông Phương đã niềm nở bước ra chào đón. Nụ cười trên môi Hiền Mai chợt khô héo, cô thấy chồng mình như một người xa lạ, từ cách xưng hô đến điệu bộ giả tạo của ông dành cho cô. Gian phòng khách bài trí loè loẹt như một gã nhà quê có bao nhiêu vàng đều đeo hết lên người, thể hiện sự thấp kém thiếu thẫm mỹ trầm trọng của chủ nhân căn nhà. Lão béo ngồi chễm chệ trên một chiếc ghế bành thật to, bên cạnh chân và một cái vali da bóng lộn chứa nửa triệu đô la của ông Phương. Ánh mắt lão nhìn chằm chằm vào cặp đùi tròn lẳng trắng muốt lộ ra gần hết bên dưới chiếc jupe ngắn của Hiền Mai. Cô mím môi bước theo cánh tay dìu nhẹ của ông Phương, ngồi xuống bên cạnh lão béo. Người lão sực mùi nước hoa nồng đậm, như một kẻ học làm sang xịt như tắm, làm cô khó chịu. – Ông Phương… Haizz… Nói chơi thôi… Chứ vợ của ông ai dám chạm vào chứ? – Gã Tín cười tít mắt, bàn tay như vô tình đặt lên bờ eo thon gọn của Hiền Mai. – Ha ha… Sao lại thế… Có gì đâu chứ? Giữa chúng ta đâu cần khách sáo như vậy chứ… – Ông Phương nâng ly rượu, cười giả lả. – Hiền Mai… Em nói đúng không? – Ah… Phải… – Hiền Mai mím môi đáp khẽ. Ánh mắt cô lo lắng nhìn quanh phòng khách. Đúng là có một cánh cửa kính dán mờ như lời mô tả của thằng Thiên. Đó là điểm đến an toàn của cô. – Ha ha… Được… Được lắm… Sở hữu riêng một đóa hoa xinh đẹp như thế này… – Lão Tín ôm ghì lấy vòng eo nhỏ nhắn của Hiền Mai, đặt lên má cô một hụ hôn khoái trá. – … Mà không chia sẻ cho ai hết, thì không công bằng cho đàn ông thiên hạ rồi… Ông Phương nói phải không? – Phải… Phải ah… Tôi không thể quá ích kỷ được… Ha ha… – Ông Phương khoé mắt giật giật nhìn bàn tay béo ú của lão ta chuyển lên trên mân mê bầu vú của vợ mình. Hiền Mai quay mặt đi, tránh những nụ hôn ghê tởm của hắn. Tay cô bấu chặt nệm ghế kềm nén cảm giác nhột nhạt từ hai bầu vú. Lão Tín thích thú rúc vào người Hiền Mai, đôi môi dầy đầy mỡ hôn hít khắp chiếc cổ xinh đẹp, hai bàn tay xoa nắn mân mê hai bầu vú không nịt ngực bên dưới lớp váy mỏng. – Đừng anh… – Hiền Mai rít khẽ vào tai lão. – Em không muốn làm chuyện này trước mặt chồng em đâu… Vào trong kia đi anh… Em sẽ phục vụ anh nhiệt tình nhé… – Ha ha… Được được… Anh hiểu mà… – Lão cười ha hả, đỡ Hiền Mai đứng lên. – Ông Phương chịu khó chờ một chút nhé… Haizz… Chuyện này cũng cần phải tế nhị một chút mà… Ông hiểu tôi mà… Ha ha… – Ok… Ông cứ thoải mái đi… Tôi biết mà… Ông Phương nhíu mày nhìn hai người dập dìu bên nhau bước vào phòng. Từ phía sau, lão Tín luồn cả vào sau váy Hiền Mai bàn tay to bè xoa nắn, ngón tay giữa chèn vào giữa khe mông căng tròn mát rượi của cô. Cánh cửa kính mờ vừa khép lại, ông thấy bóng dáng Hiền Mai mờ mờ đứng thẳng. Chiếc váy rơi tuột khỏi người cô trong tiếng reo vui hổn hển phấn khích của lão Tín vọng ra ngoài rõ mồn một. Hai cánh tay to béo tham lam ôm choàng sau lưng, hai bóng người dính chặt vào nhau, xa dần biến mất. Vào truyen hentai để đọc truyện hentai Tiếng Việt tại mới nhất Vào Hentai Manhwa để đọc truyện Manhwa 18+ Tiếng Việt tại mới nhất

cha con ong bao ve